Ai đã yêu một lần, đều hạnh phúc với người mình yêu / Ngày xưa tôi cũng yêu người tôi yêu đẹp xinh / Như hoa như đôi thiên thần / Giờ đây tôi lặng im nhìn em xa rời tôi / Chia đôi cầu vồng ngày xưa
Em từng hỏi tôi tại sao lại có nhiều vị đến thế: đắng, cay, ngọt, bùi. Em chỉ thích vị ngọt của đường, của trái cây vào độ chín. Em cũng yêu vị đắng của mướp đắng - cái vị mà bao lần em làm tôi khốn khổ. Ngày xưa tôi đau khổ vì cái vị đắng của trái mướp em ép tôi ăn còn bây giờ tôi được nếm trải trái đắng của tình yêu vì em rời xa tôi.
Ai đã yêu một lần, đều hạnh phúc với người mình yêu
Ngày xưa tôi cũng yêu người tôi yêu đẹp xinh
Như hoa như đôi thiên thần
Giờ đây tôi lặng im nhìn em xa rời tôi
Chia đôi cầu vồng ngày xưa
Mỗi khi thấy tôi nghêu ngao mấy câu trên em lại cười. Khi đó tôi hát vì tôi hạnh phúc, tôi có em ở bên mình. Tôi chẳng cần hiểu cái chân lí Ai đã yêu một lần đều trải qua cay đắng với tình yêu" có nghiệm đúng với tôi hay không? Gặp em, yêu em tôi như lạc vào một thế giới khác mà tôi tự gọi là "thiên đường tình yêu". Thiên đường ấy chỉ có tôi, em và những hạt giống chúng ta đang ươm mầm. Em xinh tươi nhí nhảnh, tôi hát ca yêu đời. Khi đó hai đứa như đôi sam không rời, một chút xa cách cũng làm tôi nhớ nhung xao xuyến. Tôi hạnh phúc chờ đợi đến ngày chúng ta ươm những hạt giống đầu tiên mang tên một baby bé nhỏ. Nhưng tất cả đã chấm hết.
Giờ đây tôi lặng im nhìn em xa rời tôi
Chia đôi cầu vồng ngày xưa
Em đã chia đôi cầu vồng tình yêu của chúng ta. Em có nhớ chúng ta đã mất bao nhiêu công sức để xây nên chiếc cầu vồng ấy không? Ba tháng cho một cái nắm tay. Sáu tháng cho một nụ hôn đầu và phải mất chín tháng chiếc cầu vồng ấy mới thực sự xây xong. Còn nhớ không em đêm hai đứa ngồi dưới trăng rằm và kể từ hôm đó em sánh vai bên tôi hạnh phúc.
Nhìn em hạnh phúc sánh bước bên người khác vẫn nụ cười duyên mà tôi cứ ngỡ chỉ dành cho riêng tôi ấy, tôi tưởng mình đang nằm mơ. Rượu, thuốc và... Tôi tìm tới tất cả chỉ để quên em. Nhưng say rồi tỉnh, tỉnh rồi lại say. Và dù say hay tỉnh hình bóng em vẫn còn đây, choán hết sự minh mẫn cuối cùng còn sót lại trong tôi.
Đã khuya rồi vẫn ngồi đếm sao
Sương rơi lạnh ướt đôi bờ vai
Ánh trăng đã không còn nữa
Chỉ còn chiếc cầu vồng khuyết để mình tôi đơn côi
Đến bao giờ mới được có em
Đến bao giờ thấy được cầu vồng
Tôi ngồi giữa đêm lạnh vắng
Hỏi vì sao tôi lại khóc
Giờ mới biết đâu là yêu
Như một thằng ngốc, tôi làm mọi thứ theo thói quen. Trời đầy sao, trăng rằm thì khi nào cũng tròn như thế nhưng có một sự thay đổi. Chỉ có mình tôi tận hưởng chừng ấy thứ. Sao ngồi cùng em tôi không thấy cái vị lạnh của sương em nhỉ? Sao tôi không biết rằng gió đêm lạnh và lòng tôi cũng buốt giá đến thế. Chỉ còn lại đây chiếc cầu vồng khuyết như dấu ấn của tình yêu tan vỡ.
Tôi không khóc sao nước mắt cứ chảy ra thế này. Em đâu rồi. Đến bao giờ tôi mới được có em?" - Tôi vẫn tự hỏi mình một câu hỏi mà đáp án của nó đã quá rõ ràng. Em sẽ chẳng bao giờ trở về cho dù trái tim tôi luôn rộng mở và dành một còn đường riêng cho em. Người ta yêu chỉ chết trong lòng một ít, vì yêu em mà tôi chết cả trái tim. Vị đắng này sao mà khó chịu thế. Nếu sớm biết tình yêu là như thế, gặp gỡ rồi chia ly thì tôi đã chẳng yêu em nhiều đến thế. Nhưng em có biết ở nơi đây vẫn luôn có một người mãi ngóng trông em trở về. Mãi mãi!!!