Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài, lặng thinh anh ngóng trông đã lâu / Người ngẩn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười rồi em xao xuyến chợt nghe vu vơ / Gần lại bên anh em nghe tim em ấm áp / Là lần em nghe tim em vu vơ xuyến xao..
Một thoáng thẹn thùng e lệ của tình yêu tuổi học trò sao mà đẹp đến thế. Chưa một lời yêu, chưa một lần ngỏ ý mà sao sợi tơ lòng đã vương mối tơ vò. Nỗi xao xuyến bâng khuâng chen lấn mỗi khi thấy anh ở con phố quen thuộc, ở cổng trường mến yêu mà bao năm em gắn bó. Anh đã trở thành một phần cuộc sống của em. Cuộc sống của những ngày cắp sách tới trường hồn nhiên vui vẻ.
Thêm một chút làm duyên của gió len qua kẽ tóc, chút ửng hồng của nắng trên gương mặt khiến em thẹn thùng trước anh. Một nụ cười bất chợt dịu dàng và âu yếm của anh cũng đủ làm em xao xuyến, vu vơ. Và góc phố, sân trường những nơi anh đứng đợi em đã trở thành kỉ niệm, thành một thế giới riêng của hai chúng mình. Đó là nơi hai trái tim chung nhịp đập, chung một mơ ước, chung nhau những kí ức hoài niệm đã gắn bó trong im lặng của tiếng lòng chưa nói...
Anh đã đến từ khi em chỉ còn là một cô bé hay nũng nịu, tung tăng cắp sách tới trường với bao bạn cùng trang lứa. Anh đã đợi chờ... đợi chờ em trưởng thành. Và bây giờ khi đã thực sự là thiếu nữ, em mới hiểu nỗi lòng anh.
Em đã quen với sự chăm sóc ân cần của anh, có khi chỉ là vài quả xoài nhỏ con mà anh đã chịu khó mang theo để dỗ dành em những lúc giận hờn, có lúc chỉ là một vài câu hỏi về bài vở. Cái không khí sôi động của những ngày cuối cấp, của những mùa thi đang đến gần làm em nghẹt thở. Nhưng có anh mọi thứ đã trở về quỹ đạo thực sự của nó.
Lời yêu thương chất chứa bao lâu nay đã được anh nói ra. Lời tỏ tình qua giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng của anh làm em ngất ngây. Niềm hạnh phúc quá đỗi lớn lao. Dẫu bây giờ anh mới nói tiếng yêu. Nhưng em đã cảm nhận tình yêu ấy từ lâu lắm rồi... Từ những ngày anh chờ em ở sân trường rợp bóng, từ những ngày em ngồi sau xe anh tung tăng khắp phố phường, từ những giây phút anh nhìn em đắm đuối và cười thật tươi. Và em biết tình yêu nơi anh trong những lần hai đứa tay trong tay bên hiên đường mong cơn mưa bất chợt kéo dài thật lâu.
Tình yêu mang đến cho em và anh bao niềm hạnh phúc lớn lao. Và niềm hạnh phúc ấy chỉ có lí lẽ của tình yêu mới lí giải nổi:
Giờ trên từng bước chân cuộc đời anh đã có một người để ngóng trông
Em đã nhìn thấy anh trong đời nhìn thấy anh và sẽ bên người mãi mãi...
Đó có phải một lời hẹn thề, một lời hứa cho một mái ấm, một tình yêu mà hai ta đã vun đắp không anh? Thời gian có thể thay đổi, vạn vật xuất hiện rồi lại tan biến trong cái quy luật vĩnh hằng của tạo hoá, còn anh và em? Và chiếc xe đạp - người bạn gắn bó vun đắp cho tình yêu đôi ta - nữa chứ? Em không nghĩ xa đến thế. Phía trước là bầu trời mà anh nhỉ! Em đang hạnh phúc trong men say của tình yêu. Em chưa muốn tỉnh giấc mộng hạnh phúc này. Chỉ biết dù vạn vật luân chuyển thì ở nơi đây bây giờ và mãi mãi vẫn có một người luôn đứng đợi và ngóng trông anh với tình yêu ban đầu mà anh dành cho người ấy.