Em,
Lúc này anh cảm thấy thật u uất trong tâm hồn, một cái gì đó thật đau ở trong tim.
Buồn ơi, sao buồn thế nhỉ.
Cuộc đời không cho anh sự may mắn để có được, dù chỉ một chút, tình cảm của em.
Nhưng anh vẫn yêu em mặc dù không có hi vọng một kết thúc tốt đẹp (có phải là si tình mù quáng hay không ?)
Mỗi khi thức giấc, điều đầu tiên mà anh nghĩ tới đó là em, em làm gì hôm nay nhỉ, em có buồn có vui không ... và cố hình dung ra khuôn mặt với ánh mắt biết cười của em, tất cả những điều ấy theo anh suốt cả ngày và rồi cũng theo anh vào trong giấc ngủ.
Anh vẫn mong muốn có một ngày nào đó để nói với em là anh rất yêu em, và bây giờ anh cũng rất mong muốn là sẽ nói lên điều ấy trăm vạn lần không thôi.
Mặc dù anh biết những lời này sẽ tan vào hư không mà chẳng để lại một hạt bụi nào của niềm hi vọng cho anh. (em sẽ cười và cho anh là ngớ ngẩn nhỉ ?!).
Anh cũng không biết tại sao anh luôn đưa mình vào hoàn cảnh bế tắc, bây giờ tình cảm của anh cũng bế tắc như vậy. Rất buồn mỗi khi nghĩ đến em, và anh không biết nỗi buồn này bao giờ mới qua đi, và phải làm thế nào để cho nó qua đi, thật khó ...
Vẫn biết thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả những ký ức buồn, nhưng thực sự anh không biết là bao nhiêu lâu nữa anh mới thôi không nghĩ về em.
Em có hiểu những dòng này không em:
While true do "I LOVE YOU" ;
Một vòng lặp vô định, một tình yêu vô định không hề có sự kết thúc, một nỗi buồn mà chẳng có cách nào để thoát khỏi nó.
Anh vẫn muốn viết rất nhiều cho em, nhưng bây giờ có cái gì làm cho mắt anh bị ướt ...
À, anh biết rồi, là nước mắt, em ạ.